Nguyên tố cơ bản
của sinh mệnh là thời gian, thời gian là một chuỗi con số khô khan đơn điệu
nhưng lại thần kỳ. Muốn đem chuỗi số này đến một môi trường tốt để phát huy tới
cực điểm, đòi hỏi phải học được cách giải tổng hợp.
Từ phép cộng trừ
nhân chia bậc tiểu học tới phép nhân giải phân thức bậc trung học, lại tới phép
hàm số và vi tích phân của bậc đại học, khái niệm toán học đã được thăng cấp,
tuổi tác của bản thân cũng tăng lên, sự lý giải của cuộc đời cũng dần phức tạp.
Hằng số và biến số của cuộc đời dù khó giải và nắm vững, nhưng con đường đời
nói chung, đều giải quyết dựa vào vận dụng phép giải tổng hợp bốn phép tính cộng
trừ nhân chia.
Chúng ta hãy
xem trước biểu thức số học tổng hợp:
$[80 x 365-(15+15) x 365] x \dfrac{1}{3} = 6084 \text{(ngày).}$
Ý
nghĩa của biểu thức là: Giả dụ một người có thể sống tới 80 tuổi, trừ đi 15 năm
tuổi thơ chưa hiểu biết, và 15 năm tuổi già, lại trừ đi khoảng 2/3 thời gian
dành cho việc ăn uống, nghỉ ngơi và những chuyện khác, thời gian cả đời có thể
dùng để làm việc và học tập cũng chỉ còn hơn 6000 ngày. Thời gian hữu hiệu của
cuộc đời là rất ngắn và có hạn, nhân vật dù vĩ đại đến đâu, chí lớn và hoài bão
hào hùng đến đâu, cũng chỉ có thể làm việc và phấn đấu trong thời gian có hạn
này. Vì vậy nói, ai nhận thấy rõ được sự quý báu của thời gian người đó sẽ nắm
bắt được từng giây, từng phút của thời gian, người đó có cơ sở và cuộc sống
phong phú để thành công. Một gợi ý khác của biểu thức này là, trong khoảng thời
gian có hạn này một người không thể thành công trong rất nhiều lĩnh vực, chỉ có
biết cách chọn hay bỏ, lựa chọn đúng mục tiêu và thời điểm đột phá, mới có thể
khẳng định được địa vị của mình, mới giành được thành tích siêu việt trong một
ngành nghề hay một lĩnh vực nào đó.
Như vậy, chọn bỏ
và lựa chọn như thế nào? Nên vận dụng phép chia đơn giản dễ thực hiện để phân
giải đạo lý phức tạp của cuộc đời. Mọi người đều biết câu chuyện ngụ ngôn kể về
một chú chó chạy tới chạy lui để đuổi theo hai con thỏ, kết quả là chẳng đuổi
theo được con thỏ nào. Thực ra chú chó này đã mắc lỗi sai của biểu thức toán học
rất đơn giản: $\dfrac{1}{2}=50$% một mình chú chó đồng thời đuổi theo hai con thỏ, xác suất
thành công chỉ có thể là 50%. Con người cho dù có hai cái chân, nhưng chỉ có thể
đi trên một con đường. Lại có người lợi hại hơn, cho dù họ có thuật phân thân
cũng chỉ có thể sống một kiếp người. Xét từ góc độ toán logic, sự thành bại của
cuộc đời quyết định bởi sự nắm vững đối với mục tiêu theo đuổi – cuộc đời con
người nếu chia cho một mục tiêu duy nhất, xác suất thành công là 100%. Cuộc đời
con người nếu chia hai mục tiêu, xác suất thành công chỉ còn 50%. Từ đó mà suy
ra, mục tiêu theo đuổi càng nhiều, xác suất thành công càng nhỏ, con đường của
đời người càng trở nên mù mịt. Đương nhiên, cuộc đời nếu không có bất cứ một mục
tiêu nào, như thế thì thật là bi ai – cả đời trừ đi mục tiêu số không, như thế
cuộc đời sẽ trở nên vô nghĩa.
Cự ly và khoảng
cách giữa sự thành bại, được mất, giữa người với người luôn quyết định bởi những
phép tính toán học logic đơn giản này: $\dfrac{1}{1}, \dfrac{1}{2}, \dfrac{1}{3}$. Nhưng những người có thành
tích xuất chúng đa số là người luôn trước sau giữ một mục tiêu. Điều kỳ lạ là,
trong cuộc sống hiện thực, tuyệt đại đa số mọi người đều lãng quên phép chia
đơn giản thời tiểu học, chỉ mang theo duy nhất sự theo đuổi và mong muốn loại trừ
những vấn đề lộn xộn phức tạp, làm cho xác suất thành công của mình (cũng chính
là thương số của phép chia) nhỏ hơn, cho tới khi không nhận ra mình, sống uổng
phí cuộc đời.
Trong chương
trình giải phương trình thời trung học, chúng ta ý thức được cuộc đời cũng có rất
nhiều lời giải khác nhau. Sau này mới biết, đáp án chính xác của cuộc đời chỉ
có một. Hơn nữa, cuộc đời không có cơ hội làm nháp, càng không có cơ hội tính
toán lại.
Sau khi bước ra
khỏi cổng trường, chúng ta đã bắt đầu tính toán một phép cộng trừ nhân chia
càng chặt chẽ hơn rất nhiều.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét